|   |   |   |   | 
  |     |     In

Nhật ký một chuyến đi - Đường đến Tây Nguyên...

Thứ Bảy Nov. 17, 2007 - 6:00 AM

Tôi thức giấc từ rất sớm - nếu có thể gọi là "thức giấc" - vì thật ra chỉ là những chập chờn trằn trọc! Đêm đầu tiên ở Saigon, nóng, bụi, ngườị.. nhớp nhúa vì chưa được tắm (về đến nơi đã khuya mà phòng tắm u tối lù mù... đầy muỗi, tôi ngại nên sau khi nói chuyện với P & nhóm, tôi quyết định leo vào mùng chọ.. chắc ăn!) Tránh được muỗi, nhưng hơn 40 năm không nằm chiếu, lại thêm những nghĩ suy vừa bắt gặp, tôi nằm đó thao thức chờ sáng. Bốn giờ, trời vẫn còn thẫm tối, nghe tiếng P bên ngoài nhưng tôi vẫn còn... nằm nướng - Hy vọng chợp được đôi mắt đã lõm sâu từ những ngày tháng thiếu ngủ trước đây một cách vô vọng! Năm giờ, thôi! dậy cuốn mùng sửa soạn trả phòng để còn kịp ra gặp Bố Oanh trong giờ điểm tâm trước khi từ giã Bố. Cũng may, không biết xui khiến sao mà P chọn đúng tu hội Naza ni để nhóm nghỉ đêm, và tôi được gặp Bố trước khi Người đi Úc. Nếu không, tôi cũng sẽ rối vì không biết những món quà thân nhân của Bố gởi sẽ được để nơi nào! Cám ơn sự xếp đặt của P.

Đúng sáu giờ ra bàn ăn - tỉnh thì đã tỉnh, nhưng dạ trống cồn càọ Lại nhìn thấy đĩa rau tươi thật ngon, muốn ăn lắm nhưng chợt nhớ đến cái bụng haỵ.. làm eo của mình, tôi đành ngồi chống đũa, xin ly cà phê sữạ Nhiều chuyện muốn nói với Bố lắm, nhưng không tiện, thôi vậy! LH thế nào cũng thông cảm, vì không phải lúc nào Người cũng có giờ rỗi!

Bảy giờ rưỡi, sau những thủ tục lỉnh kỉnh biếu xén, cám ơn..., nhóm bốn người gồm anh L, TS huynh, OX tôi, và ts lên đường "Hướng Về Tây Nguyên" [HVTN]. Thật tiếc vì anh T đã không thu xếp được công việc để cùng đi lần nàỵ P thì sẽ đến sau vì còn bận phải lo cho cháu HH trong lần giải phẫu vừa rồị Khởi hành... sớm thế mà chúng tôi vẫn không tránh được nạn kẹt xe khủng khiếp trong thành phố! Có lẽ điều tôi "ngại" nhất là chuyện kẹt xe trong cái không khí nóng bức ở đấỵ

Qua khỏi giòng sông Đồng Nai trên chiếc cầu cũ kỷ gió sương, tôi tỉnh hẳn ngườị "Cơn sốt" kẹt xe không còn nữạ Hai bên đường đã bắt đầu có những căn nhà đơn sơ với gian hàng xén phía trước và bụi chuối sau hè - hình ảnh quê hương tôi đó. Mở toang của kính xe, dù bên ngoài vẫn bụi mù (tình trạng ô nhiễm đã lên đến cao độ trên mảnh đất bé nhỏ nàỵ..!) Tôi hít một hơi dài - Việt Nam! Cho đến bây giờ tôi mới thật sự cảm nhận được nơi tôi đang hiện hữu! Hơn ba mươi hai năm...

Tôi thầm cám ơn Cha, vì Người đã tiên liệu được cảm xúc này của tôi khi quyết định gởi anh L đem xe đến phi trường để đón nhóm. Trước đấy, chúng tôi đã dự trù đi máy bay đến Pleikụ Đi xe sẽ tốn độ 12 giờ, nhưng bù lại chúng tôi sẽ có cơ hội nhìn lại quê hương mình...

Chúng tôi chuyển hướng ở Ngã Ba Dầu Dây để đi về Bảo Lộc, thêm độ 3 giờ lái xe, nơi chúng tôi sẽ đón thêm anh Tr. - người bạn "nối khố" của OX tôi từ thuở còn... để tóc chỏm - để cùng nhau về Pleikụ Ngay ngã ba là một tấm bản đồ thật lớn hướng dẫn các lối đi chính. Có lẽ đây là một trong những tiến bộ đáng ghi nhận về vấn đề giao thông của VN (tôi xin sẽ ghi thêm về điều ni sau, trong những chuyến viếng thăm các làng dân tộc ở vùng biên giới).

Lần đi này tuy tôi không mang theo máy ảnh, nhưng TS huynh đã "thương tình" giao luôn cho tôi chiếc máy digital để tôi khỏi "ngứa nghề" ;)) Và thế là tôi cứ tha hồ ngồi bấm máỵ Cây dừa, gốc chuối, buồng cau, cậu bé cỡi trâu, ngôi đình hoang phế, căn nhà mái lá, bà cụ bán xôi, ông lão với chiếc xe thồ ngất cao hàng hóạ.. Tôi quên hết những gì ngay bên cạnh mình. Tâm hồn tôi được rong chơi theo với từng khung cảnh bên ngoài cửa xẹ.. Dù có đổi thay (dị hợm,) dù có nghèo nàn muốn khóc, dù phát triển có ngỗn ngang vô lốị.. thì đấy vẫn là quê hương tôi - ngàn đời vẫn là VN hình cong chữ S với 2.500 km đường biển, với dãy Trường Sơn sừng sững ngăn chia biên giới, vẫn "trời hành cơn lụt mỗi năm"...

TS huynh muốn ghé lại Định Quán để ăn trưạ Từ xa, chúng tôi đã nhìn thấy những tảng đá lớn chồng lên nhaụ Thêm một điểm khác là bức tượng Phật Bà Quan Âm bên hòn đá lớn cạnh đó. Anh L dừng xe bên chiếc quán nhỏ ven đường cho chúng tôi chụp hình. Tôi nhận ra ngay rằng bây giờ tôi không thể đến gần để leo lên những tảng đá ấy nữa, và tôi đành xoay mặt đi để không chụp tấm hình Định Quán với những sắc màu không mát mắt. Còn quá sớm để ăn trưa nên chúng tôi chỉ uống cà phệ Đây là lần đâu tiên tôi được ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, nhâm nhi ly nước nâu đặc quánh, bên lề cuộc sống trên quê hương tôị Cái cảm giác là lạ không còn nữa, thay vào đấy là một mối cảm thương rất nhẹ trong tâm tự.. Tôi đã trở về, tôi đang hiện diện nơi nàỵ..

Chiếc xe lại tiếp tục con đường về Đức Trọng. Ngang qua phố, hôm ấy là thứ bảy - mùa cưới - nên chúng tôi được thấy những hơn mười mấy rạp cưới bên lộ. Ở vùng này, người ta dựng những chiếc lều lớn để sắp bàn ghế cho bữa tiệc cướị Đón khách ngoài "cổng" là hình cô dâu chú rễ thật lớn trong khung kiếng. Khách đến dự đèo nhau trên những chiếc xe gắn máy với những gói quà xinh xinh...

Trí nhớ đã... phản bội tôi, vì đã qua bao nhiêu địa danh, cũ và mới, nhiều lắm mà nay tôi lại quên mất! Tôi tự an ủi mình, chắc tại tôi đã nhớ... nhiều thứ khác, tôi nhớ từng khuôn mặt bạn bè, người thân của hơn nửa đời người - bên kia nửa vòng trái đất, tôi nhớ cả một quê hương... nên nếu có quên những cái tên, thì chắc mọi người cũng sẽ bỏ qua cho tôi! Xe dừng ăn trưa ở một quán nhỏ, cũng bên quốc lộ. Anh chủ quán dễ thương mời cho xe vào đậu trong hàng hiên cho mát. Xe có số Pleiku nên người khác dễ nhận ra là của khách phương xạ Tôi đi tìm nước rửa mặt, mới bắt gặp lần đầu tiên, nhà vệ sinh của dân tôị Hình như bây giờ nơi nào (kể cả trong khách sạn - hạng xoàng nơi tôi đã chọn,) đều có nước sạch để rửạ Nếu không là nước máy thì cũng là nước hồ, nước giếng, nước mưa chứa trong lụ Những lúng túng thoạt đầu rồi cũng qua, có lẽ... khá hơn cách dùng giấy báo cũ. Lúc ấy tôi mới nhớ đến lời dặn dò của một người bạn, "đi đâu thì nhớ mang theo cuộn giấỵ.." Tôi mĩm cười một mình, cuộn giấy "kiss me" ở quê hương tôi bây giờ có nhiều công dụng lắm nha, vì là giấy có nhãn hiệu (nghĩa là có kiểm soát "chất lượng",) nên có thể tin tưởng để dùng cho mọi thứ, từ công dụng chính cho đến việc lau muỗng đũa thay cho khăn ăn... Bữa cơm đầu tiên trên quê tôi hình như ngon hơn: Có cá kho tộ, dưa chua, xà lách trộn, và tô canh cảị Tôi ăn hết bát cơm chả chừa món nào - để sau đó mớị.. giật mình vì dám ăn món rau sống và món dưa chua! Kệ! lỡ rồi!

Đến lúc trả tiền tôi mới hốt hoảng: Cả ba anh em nhóm tôi không ai có tiền VN cả! Buổi sáng ni anh L đã "xung phong" đãi chầu cà phệ Chúa ơi! Hỗng lẽ lại bắt anh ấy "đãi" nữả! Mà ở đây thì xa thành phố quá, cũng tội cho chủ quán nếu phải đi đổi tiền nước ngoài! Tôi đành nói riêng với anh L để anh ấy lo phần chi tiêu cho chúng tôi cho đến khi về Pleiku - thiệt là...! Anh vui vẻ "Chị ts đừng lo, để đó em." Ừ thì phải để đó chứ biết sao! Chưa hết đâu, anh L còn phải "lo" những quả dừa khi tôị.. bất chợt thèm, lo những quả bưởi và nhãn để chúng tôi thưởng thức trên xe khi tôi trông thấy các quầy trái cây ven lộ...

Xe gần đến Đức Trọng vào giờ tan trường. Nhìn các cô nữ sinh trong bộ áo dài trắng áo len xanh nước biển, tôi quắt quay nhớ Dalat, nhớ trường Nữ Trung học Bùi Thị Xuân và thời hoa mộng... Chiếc máy ảnh được tôi xử dụng tối đạ Xoay bên ni ghi lấy hình ảnh hai cô đạp xe, xoay bên tê để chụp nguyên một "bầy con gái" líu lọ.. TS huynh làm tôi giật mình khi nhắc: "ts nhớ chụp hình cái cô mặc đồng phục và... bịt miệng đó nhạ" Ừ nhỉ, đến lúc ấy tôi mới để ý là có rất nhiều cô mang "khẩu trang" (chữ được anh L giải thích - để tránh bị viêm mũi vì không khí ô nhiễm và bụị)

OX tôi gọi bạn. Hình ảnh cuối trước khi xe ngừng mà tôi chụp được là dáng anh Tr. đứng bên vệ đường ở cuối con đèo để đón bạn... Tôi trân quý tấm ảnh này lắm, vì tôi nhìn thấy trong khoé mắt hai người bạn thiết, những giọt nước long lanh...
 
TiêuSa
Nhật ký một chuyến đi - Đường đến Tây Nguyên...

Thứ Bảy Nov. 17, 2007 - 6:00 AM

Tôi thức giấc từ rất sớm - nếu có thể gọi là "thức giấc" - vì thật ra chỉ là những chập chờn trằn trọc! Đêm đầu tiên ở Saigon, nóng, bụi, ngườị.. nhớp nhúa vì chưa được tắm (về đến nơi đã khuya mà phòng tắm u tối lù mù... đầy muỗi, tôi ngại nên sau khi nói chuyện với P & nhóm, tôi quyết định leo vào mùng chọ.. chắc ăn!) Tránh được muỗi, nhưng hơn 40 năm không nằm chiếu, lại thêm những nghĩ suy vừa bắt gặp, tôi nằm đó thao thức chờ sáng. Bốn giờ, trời vẫn còn thẫm tối, nghe tiếng P bên ngoài nhưng tôi vẫn còn... nằm nướng - Hy vọng chợp được đôi mắt đã lõm sâu từ những ngày tháng thiếu ngủ trước đây một cách vô vọng! Năm giờ, thôi! dậy cuốn mùng sửa soạn trả phòng để còn kịp ra gặp Bố Oanh trong giờ điểm tâm trước khi từ giã Bố. Cũng may, không biết xui khiến sao mà P chọn đúng tu hội Naza ni để nhóm nghỉ đêm, và tôi được gặp Bố trước khi Người đi Úc. Nếu không, tôi cũng sẽ rối vì không biết những món quà thân nhân của Bố gởi sẽ được để nơi nào! Cám ơn sự xếp đặt của P.

Đúng sáu giờ ra bàn ăn - tỉnh thì đã tỉnh, nhưng dạ trống cồn càọ Lại nhìn thấy đĩa rau tươi thật ngon, muốn ăn lắm nhưng chợt nhớ đến cái bụng haỵ.. làm eo của mình, tôi đành ngồi chống đũa, xin ly cà phê sữạ Nhiều chuyện muốn nói với Bố lắm, nhưng không tiện, thôi vậy! LH thế nào cũng thông cảm, vì không phải lúc nào Người cũng có giờ rỗi!

Bảy giờ rưỡi, sau những thủ tục lỉnh kỉnh biếu xén, cám ơn..., nhóm bốn người gồm anh L, TS huynh, OX tôi, và ts lên đường "Hướng Về Tây Nguyên" [HVTN]. Thật tiếc vì anh T đã không thu xếp được công việc để cùng đi lần nàỵ P thì sẽ đến sau vì còn bận phải lo cho cháu HH trong lần giải phẫu vừa rồị Khởi hành... sớm thế mà chúng tôi vẫn không tránh được nạn kẹt xe khủng khiếp trong thành phố! Có lẽ điều tôi "ngại" nhất là chuyện kẹt xe trong cái không khí nóng bức ở đấỵ

Qua khỏi giòng sông Đồng Nai trên chiếc cầu cũ kỷ gió sương, tôi tỉnh hẳn ngườị "Cơn sốt" kẹt xe không còn nữạ Hai bên đường đã bắt đầu có những căn nhà đơn sơ với gian hàng xén phía trước và bụi chuối sau hè - hình ảnh quê hương tôi đó. Mở toang của kính xe, dù bên ngoài vẫn bụi mù (tình trạng ô nhiễm đã lên đến cao độ trên mảnh đất bé nhỏ nàỵ..!) Tôi hít một hơi dài - Việt Nam! Cho đến bây giờ tôi mới thật sự cảm nhận được nơi tôi đang hiện hữu! Hơn ba mươi hai năm...

Tôi thầm cám ơn Cha, vì Người đã tiên liệu được cảm xúc này của tôi khi quyết định gởi anh L đem xe đến phi trường để đón nhóm. Trước đấy, chúng tôi đã dự trù đi máy bay đến Pleikụ Đi xe sẽ tốn độ 12 giờ, nhưng bù lại chúng tôi sẽ có cơ hội nhìn lại quê hương mình...

Chúng tôi chuyển hướng ở Ngã Ba Dầu Dây để đi về Bảo Lộc, thêm độ 3 giờ lái xe, nơi chúng tôi sẽ đón thêm anh Tr. - người bạn "nối khố" của OX tôi từ thuở còn... để tóc chỏm - để cùng nhau về Pleikụ Ngay ngã ba là một tấm bản đồ thật lớn hướng dẫn các lối đi chính. Có lẽ đây là một trong những tiến bộ đáng ghi nhận về vấn đề giao thông của VN (tôi xin sẽ ghi thêm về điều ni sau, trong những chuyến viếng thăm các làng dân tộc ở vùng biên giới).

Lần đi này tuy tôi không mang theo máy ảnh, nhưng TS huynh đã "thương tình" giao luôn cho tôi chiếc máy digital để tôi khỏi "ngứa nghề" ;)) Và thế là tôi cứ tha hồ ngồi bấm máỵ Cây dừa, gốc chuối, buồng cau, cậu bé cỡi trâu, ngôi đình hoang phế, căn nhà mái lá, bà cụ bán xôi, ông lão với chiếc xe thồ ngất cao hàng hóạ.. Tôi quên hết những gì ngay bên cạnh mình. Tâm hồn tôi được rong chơi theo với từng khung cảnh bên ngoài cửa xẹ.. Dù có đổi thay (dị hợm,) dù có nghèo nàn muốn khóc, dù phát triển có ngỗn ngang vô lốị.. thì đấy vẫn là quê hương tôi - ngàn đời vẫn là VN hình cong chữ S với 2.500 km đường biển, với dãy Trường Sơn sừng sững ngăn chia biên giới, vẫn "trời hành cơn lụt mỗi năm"...

TS huynh muốn ghé lại Định Quán để ăn trưạ Từ xa, chúng tôi đã nhìn thấy những tảng đá lớn chồng lên nhaụ Thêm một điểm khác là bức tượng Phật Bà Quan Âm bên hòn đá lớn cạnh đó. Anh L dừng xe bên chiếc quán nhỏ ven đường cho chúng tôi chụp hình. Tôi nhận ra ngay rằng bây giờ tôi không thể đến gần để leo lên những tảng đá ấy nữa, và tôi đành xoay mặt đi để không chụp tấm hình Định Quán với những sắc màu không mát mắt. Còn quá sớm để ăn trưa nên chúng tôi chỉ uống cà phệ Đây là lần đâu tiên tôi được ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, nhâm nhi ly nước nâu đặc quánh, bên lề cuộc sống trên quê hương tôị Cái cảm giác là lạ không còn nữa, thay vào đấy là một mối cảm thương rất nhẹ trong tâm tự.. Tôi đã trở về, tôi đang hiện diện nơi nàỵ..

Chiếc xe lại tiếp tục con đường về Đức Trọng. Ngang qua phố, hôm ấy là thứ bảy - mùa cưới - nên chúng tôi được thấy những hơn mười mấy rạp cưới bên lộ. Ở vùng này, người ta dựng những chiếc lều lớn để sắp bàn ghế cho bữa tiệc cướị Đón khách ngoài "cổng" là hình cô dâu chú rễ thật lớn trong khung kiếng. Khách đến dự đèo nhau trên những chiếc xe gắn máy với những gói quà xinh xinh...

Trí nhớ đã... phản bội tôi, vì đã qua bao nhiêu địa danh, cũ và mới, nhiều lắm mà nay tôi lại quên mất! Tôi tự an ủi mình, chắc tại tôi đã nhớ... nhiều thứ khác, tôi nhớ từng khuôn mặt bạn bè, người thân của hơn nửa đời người - bên kia nửa vòng trái đất, tôi nhớ cả một quê hương... nên nếu có quên những cái tên, thì chắc mọi người cũng sẽ bỏ qua cho tôi! Xe dừng ăn trưa ở một quán nhỏ, cũng bên quốc lộ. Anh chủ quán dễ thương mời cho xe vào đậu trong hàng hiên cho mát. Xe có số Pleiku nên người khác dễ nhận ra là của khách phương xạ Tôi đi tìm nước rửa mặt, mới bắt gặp lần đầu tiên, nhà vệ sinh của dân tôị Hình như bây giờ nơi nào (kể cả trong khách sạn - hạng xoàng nơi tôi đã chọn,) đều có nước sạch để rửạ Nếu không là nước máy thì cũng là nước hồ, nước giếng, nước mưa chứa trong lụ Những lúng túng thoạt đầu rồi cũng qua, có lẽ... khá hơn cách dùng giấy báo cũ. Lúc ấy tôi mới nhớ đến lời dặn dò của một người bạn, "đi đâu thì nhớ mang theo cuộn giấỵ.." Tôi mĩm cười một mình, cuộn giấy "kiss me" ở quê hương tôi bây giờ có nhiều công dụng lắm nha, vì là giấy có nhãn hiệu (nghĩa là có kiểm soát "chất lượng",) nên có thể tin tưởng để dùng cho mọi thứ, từ công dụng chính cho đến việc lau muỗng đũa thay cho khăn ăn... Bữa cơm đầu tiên trên quê tôi hình như ngon hơn: Có cá kho tộ, dưa chua, xà lách trộn, và tô canh cảị Tôi ăn hết bát cơm chả chừa món nào - để sau đó mớị.. giật mình vì dám ăn món rau sống và món dưa chua! Kệ! lỡ rồi!

Đến lúc trả tiền tôi mới hốt hoảng: Cả ba anh em nhóm tôi không ai có tiền VN cả! Buổi sáng ni anh L đã "xung phong" đãi chầu cà phệ Chúa ơi! Hỗng lẽ lại bắt anh ấy "đãi" nữả! Mà ở đây thì xa thành phố quá, cũng tội cho chủ quán nếu phải đi đổi tiền nước ngoài! Tôi đành nói riêng với anh L để anh ấy lo phần chi tiêu cho chúng tôi cho đến khi về Pleiku - thiệt là...! Anh vui vẻ "Chị ts đừng lo, để đó em." Ừ thì phải để đó chứ biết sao! Chưa hết đâu, anh L còn phải "lo" những quả dừa khi tôị.. bất chợt thèm, lo những quả bưởi và nhãn để chúng tôi thưởng thức trên xe khi tôi trông thấy các quầy trái cây ven lộ...

Xe gần đến Đức Trọng vào giờ tan trường. Nhìn các cô nữ sinh trong bộ áo dài trắng áo len xanh nước biển, tôi quắt quay nhớ Dalat, nhớ trường Nữ Trung học Bùi Thị Xuân và thời hoa mộng... Chiếc máy ảnh được tôi xử dụng tối đạ Xoay bên ni ghi lấy hình ảnh hai cô đạp xe, xoay bên tê để chụp nguyên một "bầy con gái" líu lọ.. TS huynh làm tôi giật mình khi nhắc: "ts nhớ chụp hình cái cô mặc đồng phục và... bịt miệng đó nhạ" Ừ nhỉ, đến lúc ấy tôi mới để ý là có rất nhiều cô mang "khẩu trang" (chữ được anh L giải thích - để tránh bị viêm mũi vì không khí ô nhiễm và bụị)

OX tôi gọi bạn. Hình ảnh cuối trước khi xe ngừng mà tôi chụp được là dáng anh Tr. đứng bên vệ đường ở cuối con đèo để đón bạn... Tôi trân quý tấm ảnh này lắm, vì tôi nhìn thấy trong khoé mắt hai người bạn thiết, những giọt nước long lanh...
 
TiêuSa
  |     |  In Bài  In